Minh Thần – Chương 38

∞ Chương 38 ∞

 

Chuông di động vẫn vang, Cố Hoài Dương khẩn trương nhìn Nhiếp Minh Viễn, “ Anh không nhận điện thoại sao?”

“ Không cần để ý tới nó.” Nhiếp Minh Viễn rời đi, khóe mắt liếc đến đôi môi mềm mại của Cố Hoài Dương, sâu trong lòng dâng lên một nỗi thất lạc khó nói, cho nên không hứng thú nghe cuộc gọi phá hư việc tốt của mình. Nhưng mà tiếng chuông dừng lại rồi tiếp tục vang lên, cảm giác nếu chủ nhân không tiếp nó sẽ reo không ngừng, Cố Hoài Dương liền nói một câu, “ Anh mau nghe đi, chắc có việc quan trọng tìm anh.”

Nhiếp Minh Viễn trầm mặc một chút, lôi điện thoại ra nghe, “ Uy? Chuyện gì?” Khẩu khí của hắn rất kém, không thèm khách khí.

“ Nhiếp tổng, tôi đã lấy được tư liệu của vị trợ lí kia.” Trong lòng thư kí Đường Vũ run sợ báo cáo lại, không rõ vì sao khẩu khí lão bản kém như vậy, rõ ràng chính hắn yêu cầu mình đi lấy tư liệu.

Nhiếp Minh Viễn nhìn Cố Hoài Dương, cậu đang xem phim không để ý bên này, môi Nhiếp Minh Viễn cong lên một nụ cười nhàn nhạt, “ Đã biết, gửi email cho tôi. Còn việc gì không?”

“ Không còn.”

Nhiếp Minh Viễn rất nhanh kết thúc cuộc gọi, chuông điện thoại lại vang lên, Nhiếp Minh Viễn nhíu mi, có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn tiếp điện thoại, im lặng nghe một hồi, rồi nói, “ Xin lỗi, hiện tại tôi không rảnh.”

Cố Hoài Dương nhìn hắn tắt điện thoại, không khỏi hỏi một câu, “ Là bạn anh hẹn sao?”

Nhiếp Minh Viễn không nói với cậu là có nữ minh tinh mời hắn đi uống rượu, bởi vì Cố Hoài Dương là người thành thật, liền đơn giản tỏ rõ thái độ, “ Đúng vậy, nhưng không cần đi.”

“ Nếu là việc quan trọng, nên đi sẽ tốt hơn.” Con ngươi xinh đẹp của Cố Hoài Dương cùng ánh mắt lợi hại của Nhiếp Minh Viễn đụng vào nhau, Nhiếp Minh Viễn vốn hướng đến cảm tình muôn màu muôn vẻ khó có được một lần từ chối, kiên định nói một câu, “ Không cần thiết phải đi.”

“…” Cố Hoài Dương sửng sốt không nghĩ tới hắn kiên định như vậy.

Nhiếp Minh Viễn cũng cảm thấy sợ hãi quyết tâm của chính mình, nhưng so với việc cùng nữ ngôi sao uống rượu rồi có thể thỏa mãn thân thể, hắn càng muốn ở bên cạnh Cố Hoài Dương hơn, nháy mắt đưa ra quyết định, không một chút do dự. Trong dĩ vãng lúc nào hắn cũng đáp ứng mấy lời mời như vậy, làm như không có việc gì cùng đối phương nói chuyện phiếm, mượn nó để tìm đến kích thích, những người quen biết hắn đều nói sinh hoạt cá nhân của hắn rất hỗn loạn, chính mình cũng chẳng nhớ rõ những đối tượng đã kết giao. Nhưng hiện tại, hắn càng thích cùng một chỗ với Cố Hoài Dương, chẳng sợ cái gì cũng không làm, chẳng sợ bản thân tham lam sẽ dọa cậu chạy mất, nhưng hắn sợ sẽ bị cậu ghét, cho nên trước khi xác định rõ cậu có chấp nhận hắn được hay không thì hắn sẽ không làm những hành động quá mức.

Ánh mắt Nhiếp Minh Viễn thâm thúy nhìn Cố Hoài Dương bên cạnh, cậu không biết hắn đang nghĩ cái gì, chỉ nghĩ đến chính mình vừa rồi ngủ quên mất, quẫn bách nói với Nhiếp Minh Viễn, “ Xin lỗi, tôi ngủ quên.”

“ Không sao, tôi biết hôm nay cậu rất mệt.” Bên trong con ngươi kim sắc của Nhiếp Minh Viễn tràn đầy ý cười, nhìn Cố Hoài Dương đứng lên rót trà cho mình, lại nhớ đến công tác ngày mai của cậu, liền hỏi, “ Ngày mai cậu có mấy cảnh quay?”

Cố Hoài Dương suy nghĩ một chút, nói, “ Hình như là chín cảnh.”

“ Tôi có thể xem lịch quay không?” Nhiếp Minh Viễn nho nhã lễ độ hỏi.

“ Tất nhiên.” Mặc dù ngạc nhiên về hành vi của Nhiếp Minh Viễn, nhưng Cố Hoài Dương vẫn lấy lịch quay phim đưa cho hắn xem.

Lịch quay phim là do giám chế Karl sắp xếp, về phương diện công việc này hắn sẽ không can thiệp, chỉ là khi có thời gian thì đến đoàn phim xem một chút, xem ra hiện tại, về sau đến đoàn phim là một việc quan trọng. Nhiếp Minh Viễn nhìn một lát, Cố Hoài Dương được sắp xếp quay phim từ sáng sớm đến tối muộn, đều là cậu diễn với Quý Mộ Ảnh, hệ số độ khó 3.0, liền hỏi, “ Cậu biết Quý Mộ Ảnh sao?”

“ Ân, có nhìn thấy trong TV.” Cố Hoài Dương cười nói, Quý Mộ Ảnh là nghệ sĩ nổi tiếng, bình thường không có lui tới, cũng chưa gặp mặt qua ở đoàn phim, khỏi nói đến quen biết.

Nhiếp Minh Viễn nói một câu, “ Cũng đúng.” Hắn quên mất trước đây Cố Hoài Dương là nhân viên hậu trường, lại chỉ ở tổ B, mặc kệ như thế nào cũng không thể quen biết Quý Mộ Ảnh. Hiện tại tổ A đã quay xong cảnh ở sa trường, giờ tập trung quay cùng tổ B, độ khó cảnh quay của diễn viên đều phụ thuộc vào số trang lời thoại, nếu cảnh này lời thoại chiếm hết một tờ thuộc về 3.0 còn chỉ có một vài câu kết thúc là 1.0.

Cố Hoài Dương cùng Quý Mộ Ảnh đối thoại nhiều là ở độ khó 3.0, không rõ vì sao Karl lại sắp xếp để bọn họ cùng nhau quay nhanh như thế, Quý Mộ Ảnh diễn xuất như vậy, nếu quay cùng Cố Hoài Dương sẽ bị khí chất của cậu đè ép, đến lúc đó sợ rằng sẽ xảy ra những va chạm không cần thiết, đáy mắt Nhiếp Minh Viễn đầy lo lắng, nói, “ Khi quay phim gặp phải vấn đề gì, cứ nói cho tôi biết.”

HẾT CHƯƠNG 38.

Minh Thần – Chương 37

∞ Chương 37 ∞

 

Một giờ sau, Cố Hoài Dương bê thức ăn lên bàn, thịt bò xào măng tây, cà ri đậu phụ cay, gà kho ngũ vị, cải dầu chưng đậu nành, canh mướp nấu với nấm rơm, cay mặn phối hợp, nhớ đến thói quen khi ăn của Nhiếp Minh Viễn liền mở một chai rượu, “ Nhìn không giống như những món ăn xinh đẹp trong nhà hàng, anh đừng để ý.” Cố Hoài Dương bới cơm đưa cho Nhiếp Minh Viễn.

Bên trong con ngươi của Nhiếp Minh Viễn lấp lóe ý cười, hoàn toàn không giống tư thái cao cao tại thượng ngày xưa, “ Rất phong phú, lâu rồi tôi không được ăn một bữa cơm như này.”

“ Bình thường, anh rất bề bộn nhiều việc?” Cố Hoài Dương kéo ghế dựa ra, ngồi đối diện Nhiếp Minh Viễn.

Nhiếp Minh Viễn đem ly rượu đặt ở bên cạnh, “ Vì thế rất quý trọng khoảng thời gian như thế này.” Nếm thử đồ ăn cậu làm, sắc hương vị đều đầy đủ, nụ cười nở rộ trên khuôn mặt yêu diễm, “ Rất ngon, tay nghề của cậu thật tốt.”

“ Anh thích là tốt rồi.” Cố Hoài Dương thẹn thùng, trên khuôn mặt anh tuấn còn mang nhàn nhạt màu đỏ ửng.

Nhiếp Minh Viễn không nghĩ da mặt cậu mỏng như vậy, mê muội nhìn cậu, đột nhiên thu lại biểu tình, ánh mắt nhìn về phía Cố Hoài Dương nhiều thêm một tia thăm dò, “ Cậu hay làm cơm cho người khác như vậy sao?”

Cố Hoài Dương lắc lắc đầu, “ Không có, bình thường đều ăn một ăn một mình.”

“ Trông cậu không giống người thường ăn cơm một mình.” Ý cười lại lan tràn đến đáy mắt Nhiếp Minh Viễn.

Cố Hoài Dương không biết hắn cao hứng cái gì, bởi vì cậu cảm giác ăn cơm một mình có chút tịch mịch, nhưng cũng không thể thay đổi được, “ Là do tính cách tôi hướng nội, không thích kết giao nhiều.” Lúc đi học thì bạn bè còn hay lui tới, sau khi tốt nghiệp thì cậu chạy đông chạy tây, cũng không làm cố định ở một công ty nào, quen biết toàn là nhân viên đoàn phim, có rất nhiều người đã kết hôn, cho nên bình thường cũng không liên lạc.

“ Cuối tuần không đi ra ngoài chơi sao?” Nhiếp Minh Viễn hỏi, tiện thể mượn cơ hội này để hiểu thêm về cậu.

Cố Hoài Dương thấp giọng nói, “ Bình thường làm việc rất vất vả, cuối tuần chỉ muốn nghỉ ngơi.”

Khó trách cậu có ít bạn bè, bình thường không ra ngoài chơi, cũng không tham gia hoạt động xã giao, theo lẽ đương nhiên bạn bè cũng hẹp lại, nhưng bản thân Cố Hoài Dương lại là người rất trầm ổn và trung thực, nếu không tiếp xúc với cậu chắc chắn sẽ không biết, “ Cậu là người đáng tin, về sau sẽ có nhiều bạn bè.”

Giọng nói Nhiếp Minh Viễn từ tính mang theo lực trấn an, khóe môi Cố Hoài Dương nổi lên một nụ cười, cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với Nhiếp Minh Viễn, không khí rất ấm áp, ăn xong cơm tối rồi thu dọn bát đũa, ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng mưa rơi.

Hai người ngồi trên sô pha trong phòng khách xem phim, có lẽ do hôm nay phải quay phim Cố Hoài Dương mệt hơn thường ngày, công thêm việc vừa ăn no, lúc mới đầu còn trò chuyện với Nhiếp Minh Viễn về phim, về đạo diễn, sau dần tựa trên sô pha ngủ mất.

Ngoài cửa sổ mưa rất dày hạt, va vào thủy tinh tạo ra những tiếng vang nhỏ vụn, thời tiết như vậy khiến người khác không thể chống cự lại mệt mỏi. Nhiếp Minh viễn lấy chăn mỏng bên cạnh sô pha, dịu dàng đắp cho Cố Hoài Dương, ánh mắt không kìm được bị hấp dẫn, im lặng nhìn khuôn mặt vì ngủ say kia mà hiện lên nét trẻ con, hơi hơi có chút ngẩn người, có lẽ chỉ vào thời điểm này mới được tùy ý tới gần cậu.

“ Cố Hoài Dương?” Giọng nói phát ra rất nhẹ nhàng.

Cố Hoài Dương như cũ không có dấu hiệu tỉnh lại, sợi tóc mềm mềm rủ trên trán cậu, lông mi bao trùm mí mắt, bộ dạng ngủ say của cậu giống như đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình, Nhiếp Minh Viễn thất thần nhìn cậu.

Giây tiếp theo, ngón tay không nghe lời dừng trên mặt cậu, độ ấm của cậu rõ ràng truyền lên đầu ngón tay hắn, chưa bao giờ hắn đụng chạm cậu gần gũi như vậy. Nhiếp Minh Viễn sợ cậu tỉnh giấc nhẹ nhàng miêu tả ngũ quan của cậu, khi hắn chạm tới đôi môi mềm mại kia, hắn rung động như có một luồng điện mạnh mẽ xông lên ngực, ánh mắt Nhiếp Minh Viễn trở nên nguy hiểm, chậm rãi tới gần Cố Hoài Dương, thu hẹp khoảng cách, cho đến khi môi chạm môi với cậu,… Môi cậu so với tưởng tượng còn mềm hơn, lại ngọt như kẹo đường, nhẹ nhàng chạm cũng vô pháp rời đi, hắn nhịn không được muốn càng nhiều, thình lình chuông di động phá vỡ im lặng, thân thể Nhiếp Minh Viễn hơi cứng lại.

Mặc kệ tiếng chuông vang lên không ngừng, sau Cố Hoài Dương bị tiếng chuông đánh thức, mở mắt ra liền thấy Nhiếp Minh Viễn, hắn đang chăm chú nhìn cậu, bên trong con ngươi phản chiếu hình ảnh của mình, Cố Hoài Dương chỉ nhìn hai giây liền không chịu nổi rời đi, trái tim thịch một tiếng đập nhanh, cảm giác đôi tai đang đỏ lên, miên man suy nghĩ xem sao hắn cách mình gần như vậy, nhìn chăn mỏng trên người, liền hiểu ra.

HẾT CHƯƠNG 37.

Ơ~ hôn rồi….