1 chương này dài gấp đôi với 1 chương của minh thần lận =.=
¤ Chương 1: Trọng sinh ¤
Lâm Ngọc Đồng bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức. Y ngồi một đêm gõ cho kịp bản thảo, thời điểm mặt trời lên cao mới đi ngủ, tính ra ngủ chưa tới một giờ. Nếu không phải là bởi vì giờ khắc này điện thoại gọi đến luôn tương đối quan trọng, y khẳng định trực tiếp tắt máy không nghe.
“ Này, Ai vậy?”
“ Tôi là lão Dạ, Đồng Tử, sách của cậu xảy ra chuyện gì hả? Hiện tại có người nói cậu sao chép!”
“ Cái gì?” Sau một phút ngắn ngủi Lâm Ngọc Đồng trầm mặc đột nhiên thanh tỉnh, “ Anh nói tôi sao chép?”
“ Đúng, sao chép, mà không phải tôi nói như vậy là người khác nói! Cậu mau lên mạng nhìn, xem xong mau chóng gọi cho tôi!” Trong điện thoại ngữ khí của biên tập Đêm Minh Trùng cấp thiết, hận không thể giết tới, nói xong liền cúp.
Lâm Ngọc Đồng dùng tốc độ nhanh nhất mở máy vi tính ra, lên diễn đàn nhìn một chút, quả nhiên, bài viết nói y sao chép đã được đưa lên đầu, đồng thời lượt xem cũng kinh người. Người viết dùng bảng biểu đánh dấu tất cả những nơi viết tương tự nhau, nhìn một cái, cũng đếm không hết , như từ một khuôn đúc ra.
Làm sao có khả năng?
Lâm Ngọc Đồng xem xong bài viết lập tức gọi điện cho Đêm Minh Trùng, cưỡng bách trấn định lại bản thân, “ Lão Đêm, thật sự tôi không biết việc này đến cùng là như thế nào, thế nhưng tôi tuyệt đối không sao chép, hơn nữa tôi cũng có chứng cứ chứng minh văn là do mình tự viết ra. Tôi liền đem…” Dừng một chút mở ra văn kiện trong cặp công tác, đột nhiên Lâm Ngọc Đồng không lên tiếng.
Tập phác thảo nguyên bản đặt trong văn kiện bây giờ đã biến mất, ngay cả một cái lông cũng tìm không thấy.
Đêm Minh Trùng cảm giác được dị thường, vội vàng hỏi, “ Đồng Tử, làm sao vậy?”
Lâm Ngọc Đồng cười tự giễu một cái nói, “ Không có gì, muộn một chút tôi sẽ gọi lại cho anh.”
Nếu như đến tận bây giờ y không biết có kẻ muốn bôi đen y, vậy y chính là thằng ngu. Bất quá cũng không quan trọng lắm, không có nó y cũng có thứ khác chứng minh mình trong sạch.
Lâm Ngọc Đồng nghĩ đến Đêm Minh Trùng ở bên kia chắc chắn đang sốt ruột, mặt cũng không rửa, vội vã đi tìm Thẩm Quân. Thẩm Quân là người yêu của y, đồng thời cũng là một nghệ sĩ, tuy rằng không phải đặc biệt nổi tiếng nhưng cũng được nhiều người yêu mến. Trước đây bọn họ ở chung với nhau, sau đó cân nhắc đến papazazi biết được sẽ rất phiền toái, hơn nữa y chạy bản thảo cũng rất bận, Thẩm Quân liền đề nghị bọn họ tách ra một khoảng thời gian, y ngẫm lại việc này xác thực nhiều chỗ không thích hợp, nhưng vẫn đồng ý.
Ở chỗ Thẩm Quân còn một phần bản thảo, trong đó cũng có hết thảy bản sao lưu trước đây. Vốn là phần bản thảo này vẫn luôn ở trong tay y, nhưng có lần y nhắc đến bản thảo này giống như các con của y, bởi vì nó là do một tay y sáng tác, Thẩm Quân sau khi nghe xong liền lấy mất toàn bộ, nói đó cũng là đứa con của gã, cùng là bọn họ, cho nên ai cũng phải có nghĩa vụ chiếu cố.
Cuối cùng coi như là việc tốt đi.
Lâm Ngọc Đồng cười, đứng ở trước cửa nhà Thẩm Quân thuê, lấy chìa khóa dự bị ra mở cửa. Y biết Thẩm Quân không ở nhà, bởi vì nửa tháng trước Thẩm Quân đã nói với y phải đi nơi khác quay phim, khoảng một tháng mới về.
Nhưng khi mở cửa ra đập vào mắt là hình ảnh khiến Lâm Ngọc Đồng sững sờ tại chỗ.
Trong phòng tổng cộng có năm người, hai nam ba nữ, Thẩm Quân, mẹ của Thẩm Quân, bạn học của bọn họ Tiêu Vi, còn lại hai người, chỉ quan sát tướng mạo cũng dễ dàng nhìn ra, tám chín phần mười là bố mẹ Tiêu Vi.
Lúc này bố Tiêu Vi nhìn lại, “ Vị này là?”
Sắc mặt Thẩm Quân trở nên có chút khó coi, nhưng gã còn chưa nói, mẹ của gã đã nở một nụ cười tươi lên tiếng, “ Đây là con của một bà con xa, ngày hôm qua nói muốn qua, tôi quên mất việc này, thật sự không tiện a.” Nói xong liền đứng dậy kéo tay Lâm Ngọc Đồng, “ Tiểu Lâm, dì có chuyện muốn nói với cháu, trước tiên cháu đi lên lầu với dì được không?”
Lâm Ngọc Đồng không lên tiếng cũng không nhúc nhích, ánh mắt rơi vào bụng của Tiêu Vi. Bộ dáng kia rõ ràng nhô lên, hiển nhiên là đang mang thai.
Tiêu Vi cúi đầu, không lên tiếng. Lâm Ngọc Đồng nhìn về phía Thẩm Quân, “ Sao bọn họ lại ở chỗ này?”
Thẩm Quân chỉ do dự một lát, sau đó trong mắt hiện lên một tia kiên định, “ Một lát nữa sẽ nói cho em, trước tiên em lên lầu cùng mẹ đi.”
Lâm Ngọc Đồng đè xuống nghi hoặc cùng chán ghét, “ Bản thảo của tôi ở đâu?”
Thẩm Quân đại thể nói vị trí, Lâm Ngọc Đồng cùng mẹ Thẩm Quân tiến vào thư phòng. Cửa phòng vừa đóng, Lâm Ngọc Đồng lần thứ hai hỏi, “ A di, những người bên ngoài kia sao lại ở đây?”
Thu lại nụ cười, trầm mặc một lát, sau đó mới nói, “ Tiểu Lâm, những người bên ngoài… cô gái kia tên là Tiêu Vi, là bạn gái, bạn gái Quân Quân, nó đã mang thai sáu tháng, Quân Quân dự định cùng nó kết hôn.” Mẹ Thẩm Quân vừa nói xong liền thấy mặt Lâm Ngọc Đồng tái xanh, vội vàng nắm lấy cổ tay y, nói, “ A di biết con thích Quân Quân, thế nhưng a di van con, Quân Quân có ngày hôm nay thật không dễ dàng, nếu để cho người của Tiêu gia biết chuyện của con cùng Quân Quân, đây không phải là hủy tiền đồ của nó sao?”
“ Hủy tiền đồ?” Thời điểm ở dưới lầu kia, y cũng đoán được Thẩm Quân đã gạt y những gì, nhưng chính tai nghe thấy, Lâm Ngọc Đồng phát hiện bản thân mình không thể nào trấn định được. Y không dám tin nhìn về phía mẹ Thẩm, “ A di, tại sao ngài không nói ai đã giúp hắn có tiền đồ như ngày hôm nay? Hắn ở bên ngoài dốc sức làm việc, thời điểm ngài ngã bệnh là ai đã chăm sóc ngài? Thời điểm hắn vay nợ bốn phía là ai giúp hắn trả? Ngài hiện tại nói tôi hủy tiền đồ của hắn? Tôi Lâm Ngọc Đồng không có tiện như vậy!” Lâm Ngọc Đồng đột nhiên cất cao giọng, “ Vâng, tôi tiện, không sẽ làm sao không để ý người thân mà cùng hắn chạy trốn? Tại sao thời điểm người thân cần tôi một điểm cũng không giúp được! Tất cả những thứ này là vì ai?!”
“ Lẽ nào việc nhà cậu phá sản lại muốn đổ lên đầu Quân Quân nhà chúng tôi sao? Tiểu Lâm, cậu nói như vậy là không có lý!”
“ Đúng, là tôi nói không có lý!” Nói tới đây Lâm Ngọc Đồng không khỏi xoa xoa thái dương, mơ hồ cảm thấy hơi choáng váng đầu, nhưng nụ cười tự giễu của y không chút thay đổi, “ Tự nhiên bị nói thành như vậy, tôi cần gì nói lý.”
“ Cậu muốn đi đâu?” Mẹ Thẩm đột nhiên quay người nắm lấy tay Lâm Ngọc Đồng đang bước đi, “ Cậu không thể ra ngoài!”
“ Bỏ ra!” Lâm Ngọc Đồng dùng sức vung một cái, trực tiếp đem người đẩy đến bên cạnh bàn trà. Mẹ Thẩm nhìn thấy dao gọt hoa quả ngay trước mắt, liền không nghĩ ngợi gì nhiều, cầm lấy dao vọt tới cửa ngăn cản đường đi của Lâm Ngọc Đồng, “ Tiểu Lâm, cậu, cậu muốn đi ra ngoài, trừ phi giết chết tôi! Bằng không ai cũng đừng nghĩ phá hủy chuyện của Quân Quân!”
“ Tôi cũng không phải người bị bắt nạt mà không biết đánh trả!” Lâm Ngọc Đồng giơ tay cướp đi dao, không ngờ khí lực của y không thể lập tức cướp đi dao trong tay mẹ Thẩm, lại còn bị đẩy đến cửa sổ.
Trong mắt mẹ Thẩm thoáng hiện lên tia điên cuồng khi bị thúc ép, bà gắt gao cầm lấy dao hướng về mình, “ Con ngoan, con bỏ qua cho chúng ta cùng Quân Quân đi a?”
“ Không thể!” Dưới cơn tức giận Lâm Ngọc Đồng cũng đoạt được dao. Nhưng mà biến cố phát sinh trong nháy mắt, Thẩm Quân không biết lên lầu từ bao giờ, thấy y cầm dao trong tay, cư nhiên không chút do dự mà nhanh chân đi lại mạnh mẽ cho Lâm Ngọc Đồng một quyền!
“ Cạch Choang!”
Lâm Ngọc Đồng đụng vỡ chậu hoa trên bệ cửa sổ.
Thẩm Quân lên cơn giận dữ nhìn y, “ Con mẹ nó, mày lại dám lấy dao chỉa vào người mẹ tao?!”
Tâm Lâm Ngọc Đồng nhất thời bị xé nát, đau đến nỗi giọng nói cũng thay đổi, “ Thẩm Quân, tôi – Lâm Ngọc Đồng trong lòng anh nghĩ tôi là người như thế sao?!”
“ Tao tận mắt thấy, còn có thể giả bộ à!”
“ Đúng, tận mắt thấy, còn có thể giả bộ sao? Hóa ra như thế, vậy anh nói cho tôi nghe, có phải anh tìm người sao chép văn của tôi đúng không?” Dám gạt y làm cha, vậy thì chuyện gì mà không làm được? Trên đường y còn tự nói với chính mình việc sao chép cùng Thẩm Quân không liên quan với nhau!
“ Đúng thế thì sao? Tao thật vất vả mới trông thấy Lâm gia nhà chúng mày phá sản, mày cho rằng tao sẽ để cho mày có cơ hội vươn mình sao?”
“ Thẩm Quân, tao đã làm gì mày!” Lâm Ngọc Đồng đột nhiên vồ tới nắm chặt cổ áo của Thẩm Quân, “ Mày nói lời này là có ý gì?”
“ Lâm Ngọc Đồng, tao nói cho mày biết tao đã sớm chịu đủ mày! Xuất thân tốt ghê gớm sao? Thời điểm tao khó khăn mày đã giúp tao? Không phải mày đang hênh hoang cho cả thế giới biết Thẩm Quân tao nợ ân tình của mày nợ tiền của mày sao?! Mày làm như vậy chẳng phải muốn tao mất mặt sao?!”
“ Con mẹ nó, mày ngậm máu phun người! Lúc nào thì tao làm như vậy!”
“ Làm hay chưa làm so với người khác trong lòng mày biết rõ nhất!”
“ Mày!” Lâm Ngọc Đồng nghiêm mặt, chậm rãi chỉ tay về người mới xuất hiện ở cửa, “ Là cô ta có đúng hay không? Chuyện của chúng ta ngoài trừ mẹ mày cũng chỉ có cô ta biết! Mẹ mày sẽ không nói ra đi, vậy trừ cô ta thì còn ai vào đây?”
“ Mày đừng đem trách nhiệm đổ lên đầu người khác! Rõ ràng chính là mày! Lại nói, Tiểu Vi đang mang thai con trai tao, chẳng có lý do gì mà cô ấy nói ra gây bất lợi cho tao? Ngược lại là mày, mày vẫn muốn nắm tao trong lòng bàn tay bày…”
“ Ầm!” Lâm Ngọc Đồng vung một quyền đánh lên mặt Thẩm Quân. Tiêu Vi hét lên một tiếng, vội vã xông lên chắn trước mặt Thẩm Quân, “ Lâm Ngọc Đồng! Anh muốn đánh liền đánh tôi là tốt rồi, không nên đánh anh ấy! Là tôi câu dẫn anh ấy trước!”
“ Cô tránh ra cho tôi!” Lâm Ngọc Đồng đẩy Tiêu Vi ra, cầm lấy lọ hoa bên cạnh mạnh mẽ đập vào đầu Thẩm Quân, đầu Thẩm Quân lập tức xuất hiện một lỗ hổng, máu thuận thế chảy xuống che hết tầm mắt gã. Lâm Ngọc Đồng không cho gã thời gian thở dốc, y giống như một con thú hoang nổi điên, đem Thẩm Quân đè dưới thân liên tiếp đánh vào chỗ hiểm.
Thẩm Quân vừa nhìn thấy Tiêu Vi bị Lâm Ngọc Đồng đẩy ra, đem hết khí lực còn lại, hất tung Lâm Ngọc Đồng xuống đất, mà Lâm Ngọc Đồng giống như không biết đau, lập tức đứng dậy nhào tới đánh Thẩm Quân.
Lâm Ngọc Đồng bị màu đỏ khát vọng kích thích, hơn nữa y cũng đang khát vọng giải thoát mình khỏi khốn cảnh này.
Tám năm, y cho rằng bảy năm chi dương, tâm Thẩm Quân sớm đã định, cũng không nghĩ đã định chính là kết cục như bây giờ.
Vừa mới bắt đầu Thẩm Quân còn có thể chống đỡ được, nhưng sau đó do mất máu quá nhiều lên dần dần chống đỡ không nổi nữa. Tiêu Vi nhìn thấy Lâm Ngọc Đồng đánh Thẩm Quân mà trợn tròn hai mắt. Trong kí ức của cô Lâm Ngọc Đồng luôn mang theo một nụ cười giống như dương quang, cho nên cô chưa từng nghĩ người này sẽ có một ngày giống như ma quỷ vậy.
“ Lâm Ngọc Đồng đừng đánh nữa! Anh sẽ đánh anh ấy chết mất!” Tiêu Vi cố gắng không để thân thể mình run rẩy, tiến lên ngăn cản.
“ Tiểu Lâm a! Lẽ nào cậu muốn ngồi tù sao?!” Mẹ Thẩm cũng dùng sức lôi kéo Lâm Ngọc Đồng.
Nhưng mà Lâm Ngọc Đồng căn bản không dừng được, mỗi quả đấm của y đều rơi trên mặt Thẩm Quân, mồ hôi tuôn như mưa rơi vào trong vũng máu đỏ tươi, tạo nên hình ảnh quỷ dị, hình ảnh kia làm mắt y đau nhói, cũng làm tâm y đau nhói. Nếu như không phải vì giúp Thẩm Quân phát triển mà xài hết tiền tiết kiệm, làm sao đến mức khi người thân gặp rắc rối y một điểm cũng không giúp được? Y ngày nào cũng phải sống trong tự trách, nhưng không ngờ Thẩm Quân lại báo đáp sự tin tưởng của y như vậy.
Đều là do Thẩm Quân! Không, đều là do y, là mắt y bị mù mới coi trọng dạng súc vật này!
Trong lúc vô tình Lâm Ngọc Đồng ra tay càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng…
Rốt cục Tiêu Vi không nhìn nổi nữa, Thẩm Quân hoàn toàn thụ động nằm dưới đất nhận đòn của Lâm Ngọc Đồng làm cho cô sốt ruột. Trùng hợp cô nhìn thấy trên đất có vật phản quang, phát hiện đó là một chiếc dao gọt hoa quả, quỷ thần xui khiến cô liền nhặt nó lên, ra sức đâm vào lưng Lâm Ngọc Đồng.
“ A!” Lâm Ngọc Đồng bị đau mà dừng lại động tác, dùng hết khí lực toàn thân mạnh mẽ đẩy Tiêu Vi ra, Tiêu Vi nhanh chân lui về sau mấy bước ngã về phía hàng rào, sợ đến nỗi thở hổn hển. Lâm Ngọc Đồng cũng cả kinh, thấy cô đỡ vào hàng bảo hộ mới thở phào một hơi. Không ngờ một giây sau, thân thở Tiêu Vi mất thăng bằng, đồng thời cũng rơi xuống dưới!
“ A a a a a a a a!!!!!!!!!!!”
“ Tiểu…” Mẹ Thẩm chưa nói hết câu liền ngã xuống đất ngất xỉu.
“ Lâm Ngọc Đồng, đồ điên này!” Thẩm Quân triệt để phát hỏa, mất đi vợ chưa cưới cùng hài tử khiến gã quên mất bình tĩnh là cái gì, gã đứng dậy, dùng hết sức lực còn lại đem Lâm Ngọc Đồng đẩy về phía vòng bảo hộ. Lâm Ngọc Đồng vô lực phản kháng, thế nhưng trước khí té xuống một giây, y đột nhiên tóm chặt vạt áo của Thẩm Quân!
“ Ầm!”
Âm thanh rơi xuống rõ ràng truyền vào tai y, mà đau đớn trong dự đoán lại không có truyền đến.
Đột nhiên Lâm Ngọc Đồng mở mắt ra, sau đó y phát hiện đối diện với y có hai người, chính là bọn họ đều không nói gì chỉ nhìn y chằm chằm.
HẾT CHƯƠNG 1.